NGƯỜI THẦY
Thầy của tôi không
chỉ dạy tôi học
Còn dạy tôi chập
chững bước vào đời
Với đôi bàn tay
dính đầy bụi phấn
Với mái tóc trắng
bạc tuổi thơ tôi
Với nỗi lo toan, lòng đầy trắc ẩn
Vực dậy bao nỗi niềm trong tôi
Một tình thương từ trái tim của Người
Cho tôi biết thế nào là cuộc sống.
Sống phải biết, đâu là
đúng là sai
Sống phải
nghĩ, đâu là xấu là tốt
Sống là cho, không giữ mãi trong lòng
Sống là yên giữa
dòng đời vội vã.
Thầy cho tôi sự “sống” là ý nghĩa
Lời thầy dạy ghi lại bao kỉ niệm
Tuổi thanh xuân đến lúc tóc bạc đầu
Mãi mãi một khoảnh khắc nghĩa thầy
trò.
Thầy cho tôi đập
cánh giữa vinh quang
Để rồi Người lặng
lẽ đưa thế hệ
Sốt sắn tấm lòng vì
lũ trẻ thơ
Thầy mãi hi sinh,
một đời tri thức.
Như vì tinh tú, như ánh sáng ngời
Đời đời con sẽ nặng lòng ơn mãi
Thế có lẽ đời kia không giản đơn
Chỉ giản đơn trong ý nghĩ học trò.
Tấn
Nghĩa 9/2