NỤ CƯỜI CỦA CÔ
Những ngày đầu đi học
Em được cô dìu dắt
Cô đã nâng niu em
Dạy dỗ em thành người.
Người nâng đỡ cho
em
Mỗi khi em vấp ngã
Cầm tay em chỉ bảo
Từng nét chữ nguệch ngoạc.
Bao năm em trở về
Nơi em đã từng học
Nhưng cô đã đi xa
Thiếu bóng dáng của cô.
Ngôi trường như vắng đi
Không còn tiếng cười đùa
Không còn những trò nhịch
Của những đứa học sinh.
Nhưng em vẫn nhớ mãi
Nụ cười duyên của cô
Nụ cười đã cho em
Những ước mơ thành người.
Em sẽ không bao giờ
Quên được nụ cười ấy
Với bao niềm yêu thương
Mà cô đã hi vọng!
Hoàng Ánh. 9/2