GỞI THẦY CÔ
Từ lúc còn bé chúng con đã được nuôi dưỡng
trong bầu sữa ngọt ngào của mẹ, trong vòng tay yêu thương của cha. Rồi cứ thế
thời gian trôi qua, chúng con bắt đầu đi học ở trường, bắt đầu tập xa rời vòng
tay cha mẹ nhưng ở nơi đó vẫn có những người cha, những người mẹ thứ hai đó
chính là người thầy, người cô đã hết lòng truyền đạt cho chúng con bao kiến
thức, bao điều hay lẽ phải để rồi một ngày không xa chúng con tự tin vững bước
vào đời. Công ơn của thầy cô chúng con chẳng thể nào quên được.
Dẫu biết đường đời tương lai sẽ không bằng
phẳng như chúng con nghĩ nhưng chúng con vẫn tin rằng những lời dạy bảo của
thầy cô là ngọn lửa soi sáng cuộc đời của chúng con khi vấp ngã và mệt mỏi
nhất. Thầy cô là những người hy sinh âm thầm, lặng lẽ vì học trò của mình mà
không ai biết được. Chúng con vẫn chưa hiểu được hết nỗi lòng của thầy cô,
chúng con vô tình không nhận ra rằng: Đằng sau sự thành công của chúng con luôn
có bóng dáng của những người thầy, người cô.
Nghề
giáo viên cao quý và thiêng liêng thật đấy nhưng niềm vui ít mà nỗi buồn nhiều.
Chúng con đôi lần thấy ánh mắt buồn của thầy cô khi chúng con bị điểm kém,
không nghe lời thầy cô. Chúng con đã có lần gọi những người thầy, người cô bằng
ông này, bà nọ, chúng con biết thầy cô đã nghe được và rất buồn, chúng con biết
những từ ngữ không hay mà chúng con dành cho thầy cô như những con dao khứa vào
tim của người làm nhà giáo nhưng chúng con vẫn cứng đầu và không chịu xin lỗi
dù chỉ một lần để phần nào xoa dịu nỗi đau trong lòng thầy cô. Đã bao nhiêu đêm
thầy cô không ngủ để soạn giáo án, chấm bài cho học sinh để chữa lỗi, chúng con
không thể đếm hết những đêm đó được Chúng con đã quên đi câu tục ngữ mà ông bà
xưa đã dạy: “ Một chữ cũng là thầy, nửa chữ cũng là thầy”, chúng con như những
kẻ qua cầu rút ván, vong ơn bội nghĩa với thầy cô. Chúng con thấy lỗi của mình
là không thể nào trả nỗi cho thầy cô. Giá như thầy cô có thể oán trách, giận
hờn thì có lẽ tụi con dễ chịu hơn nhiều, thế nhưng thầy cô không giận, khôn hờn
mà vẫn âm thầm chịu đựng và vẫn tiếp tục truyền kiến thức cho chúng con, không
một lời than vãn. Chúng con biết
ơn thầy cô rất nhiều từ những con chữ đầu tiên cho đến những dòng thơ văn mà
chúng con viết để dâng lên cho thầy cô ngày 20/11. Đời người đẹp nhất là tuổi học trò, tuổi học
trò qua đi sẽ chẳng bao giờ lấy được, hình ảnh thầy cô cũng vậy. Cuộc sống đã
ban tặng cho con những người giáo viên hết lòng tận tụy vì học sinh của mình
nhưng chúng con không biết trân trọng và nâng niu để khi đi qua rồi tụi con mới
nhận ra thầy cô là ông bụt, bà tiên trong đời sống học sinh của tụi con. Chúng
con rồi sẽ lớn, rồi sẽ bay đi khắp mọi miền, dù có trăm niềm vui nhưng tụi con
tin chắc là sẽ có lúc tụi con thèm được nghe tiếng nói của thầy cô, thèm được
thấy bóng dáng thầy cô trên bục giảng, thèm được một lần thầy cô la mắn, dạy
bảo…
Bao
lứa học trò đi qua, thầy cô vẫn âm thầm và lặng lẽ. Thầy cô vẫn tiếp tục truyền những ngon lửa
kiến thức vào học sinh với hy vọng một ngày nào đó ngọn lửa kia sẽ bùng lên,
soi sáng cho nền giáo dục Việt Nam
ngày một tốt đẹp hơn. Niềm vui lớn nhất
của thầy cô là khi học trò được trưởng thành và thành công trong cuộc sống.
Niềm vui ấy thật giản dị biết bao!
Chúng con muốn dành lời tri ân, lời cảm
ơn, lời xin lỗi chân thành nhất từ sâu trái tim bé của tụi con gửi đến thầy cô
nhân ngày 20/11. Dẫu mai này tụi con sẽ tung cánh bay lên những bầu trời mới
thì hình ảnh thầy cô vẫn đọng mãi trong tim chúng con.
THẢO
NGUYÊN 9/2